Thiền là một trong những nghệ thuật vĩ đại nhất trong cuộc sống
– có lẽ là vĩ đại nhất, và một người không thể học thiền từ bất cứ ai. Đó
chính là cái đẹp của thiền. Thiền không có pháp môn nên không có uy quyền. Khi
bạn biết rõ chính bạn, quan sát chính bạn, quan sát kiểu bạn đi, cách bạn ăn, lời
bạn nói, chuyện tầm phào, lòng hận thù, thói ganh ghét – nếu bạn biết rõ tất cả
những thứ đó trong chính mình mà không chọn lựa thì đó là một phần của thiền.
Như thế bạn có thể thiền trong lúc ngồi xe bus, bộ hành trong
khu rừng đầy ánh sáng và bóng cây, lắng nghe tiếng chim hót, hay ngắm nhìn khuôn
mặt của vợ, con.
Meditation is one of the greatest arts in life -
perhaps the greatest, and one cannot possibly learn it from anybody. That is
the beauty of it. It has no technique and therefore no authority. When you
learn about yourself, watch yourself, watch the way you walk, how you eat, what
you say, the gossip, the hate, the jealousy - if you are aware of all that in
yourself, without any choice, that is part of meditation.
So meditation can take place when you are sitting
in a bus or walking in the woods full of light and shadows, or listening to the
singing of birds or looking at the face of your wife or child.
**********
3.
Thật kỳ lạ khi thiền trở nên quan trọng một cách toàn diện
như thế; thiền không có sự kết thúc và cũng không có sự khởi đầu. Thiền cũng giống
như giọt mưa: trong giọt nước đó là tất cả suối nguồn, sông dài, biển rộng và
thác ghềnh; giọt nước đó nuôi sống trái đất và nhân loại; không có nước mưa,
trái đất chỉ là sa mạc. Không có thiền trái tim trở thành một sa mạc, một hoang
địa.
It’s curious how all-important meditation
becomes; there’s no end to it nor is there a beginning to it. It’s like a
raindrop: in that drop are all the streams, the great rivers, the seas and the
waterfalls; that drop nourishes the earth and man; without it, the earth would
be a desert. Without meditation the heart becomes a desert, a wasteland.
**********
4.
Thiền là tìm xem bộ óc với tất cả những hành hoạt, kinh nghiệm
của nó có thể im lặng hoàn toàn. Nhưng không gò ép, vì ngay khi gò ép thì nhị
nguyên sinh khởi. Cái thực thể nói rằng: “Ta muốn hưởng những kinh nghiệm tuyệt
diệu, vì thế ta phải bắt bộ óc im lặng” sẽ không bao giờ làm được việc đó. Nhưng
nếu bạn tìm hiểu, quan sát, lắng nghe mọi động thái của ý nghĩ, những gì nó bị
điều kiện hóa, những gì nó theo đuổi, những gì nó sợ hãi, những gì nó thích
thú; nếu quan sát bộ óc hoạt động như thế nào thì bạn sẽ thấy nó trở nên tĩnh lặng
lạ thường; sự tĩnh lặng đó không phải trạng thái ngủ yên mà sinh động mãnh liệt,
nên tĩnh lặng. Một cỗ máy lớn hoạt động thật hoàn hảo không bao giờ phát ra tiếng
động; chỉ khi nào có ma sát thì mới có tiếng ồn.
Meditation is to find out whether the brain, with
all the activities, all its experiences, can be absolutely quiet. Not forced,
because the moment you force, there is duality. The entity that says, “I would
like to have marvelous experiences, therefore I must force my brain to be
quiet,” will never do it. But if you begin to inquire, observe, listen to all
the movements of thought, its conditioning, its pursuits, its fears, its
pleasures, watch how the brain operates, then you will see that the brain becomes
extraordinarily quiet; that quietness is not sleep but is tremendously active
and therefore quiet. A big dynamo that is working perfectly hardly makes a
sound; it is only when there is friction that there is noise.
**********
5.
Im lặng đi cùng với sự bao la. Sự vô biên của im lặng là sự
vô biên của tâm trong đó không có sự hiện hữu của một tâm điểm.
Silence and spaciousness go together. The
immensity of silence is the immensity of the mind in which a center does not
exist.
**********
6.
Thiền là việc khó. Nó đòi hỏi một hình thức kỷ luật cao nhất –
không phải sự tuân hành, không phải sự bắt chước và cũng không phải sự vâng lời
– mà là một kỷ luật đạt được qua sự thường xuyên thấy biết những gì đang xảy ra
với bạn, bên ngoài lẫn bên trong. Như vậy thiền không phải là một sinh hoạt cô
lập mà là hành động trong đời sống hằng ngày, nó đòi hỏi sự phối hợp, tính nhạy
bén và trí tuệ. Nếu không đạt được một nền tảng cho một cuộc sống chân chính,
thiền chỉ là sự chạy trốn và do đó hoàn toàn vô giá trị. Sống chân chính không
có nghĩa là tuân thủ đạo đức xã hội, sống chân chính không còn tham lam, ganh
ghét và mưu cầu quyền thế - nghĩa là những thứ nuôi dưỡng sự thù nghịch. Không còn
tham lam, ganh ghét và mưu cầu quyền thế không phải là kết quả của hành vi ý
chí mà là sự tỉnh thức về chúng qua sự biết rõ chính mình. Nếu không biết rõ
hành hoạt của chính ta, thiền trở nên một hưng phấn mang tính cảm quan và do đó
chẳng có gì quan trọng.
Meditation is hard work. It demands the highest
form of discipline - not conformity, not imitation, not obedience - but a
discipline which comes through constant awareness, not only of the things about
you outwardly, but also inwardly. So meditation is not an activity of isolation
but is action in everyday life which demands cooperation, sensitivity and
intelligence. Without laying the foundation of a righteous life, meditation
becomes an escape and therefore has no value whatsoever. A righteous life is
not the following of social morality, but the freedom from envy, greed and the
search for power - which all breed enmity. The freedom from these does not come
through the activity of will but by being aware of them through self-knowing.
Without knowing the activities of the self, meditation becomes sensuous
excitement and therefore of very little significance.
**********
7.
Luôn luôn tìm cầu những chứng nghiệm bao la hơn, thâm sâu hơn
và mang tính siêu phàm thoát tục chỉ là hình thức trốn tránh thực tại “đang là”,
có nghĩa là chính mình, cái tâm bị điều kiện hóa của chính mình. Một cái tâm tỉnh
thức, sáng suốt và tự do tại sao lại cần chứng nghiệm, tại sao lại phải có chứng
nghiệm? Ánh sáng là ánh sáng; ánh sáng không cần thêm ánh sáng.
Always to seek for wider, deeper, transcendental
experiences is a form of escape from the actual reality of “what is,” which is
ourselves, our own conditioned mind. A mind that is awake, intelligent, free,
why should it need, why should it have, any experience at all? Light is light;
it does not ask for more light.
**********
8.
Thiền là một trong những điều kỳ diệu nhất, và nếu không biết
thiền là gì thì bạn cũng như một người mù trong một thế giới của màu sắc rực rỡ,
bóng mờ và ánh sáng lung linh. Thiền không phải là một vấn đề trí thức, mà khi
quả tim hội nhập tâm thì tâm có một phẩm chất hoàn toàn khác; lúc đó tâm thật sự
vô hạn, không những trong khả năng tư duy và hành động một cách hữu hiệu, mà
còn trong cảm nhận của nó về sự sống trong một không gian bao la, trong đó bạn
là một phần trong mọi vật.
Thiền là động thái của tình yêu. Nó không phải tình yêu của
cái một hay cái nhiều. Thiền cũng như nước mà ai cũng có thể uống từ một cái
hũ, dù là bằng vàng hay bằng đất nung, nước đó không bao giờ cạn kiệt. Và một
điều thật kỳ lạ xảy ra mà không có loại ma túy hay phép tự kỷ ám thị nào có thể
đem lại; như thể là hội nhập chính nó, bắt đầu từ bề mặt rồi thẩm thấu sâu dần,
cho đến khi chiều sâu và độ cao không còn ý nghĩa và mọi hình thức đo lường chấm
dứt. Trong trạng thái này chỉ còn sự an lạc hoàn toàn – không phải trạng thái
thỏa mãn do sự hài lòng mang lại – mà là
sự an lạc trong sự ổn định, cái đẹp và cường độ. Nó có thể bị phá hủy hoàn toàn
như bạn hủy hoại một đóa hoa, nhưng vì tính mong manh của nó nên nó bất hoại. Loại
thiền này không thể học từ người khác. Bạn phải bắt đầu mà không biết gì về nó,
và di chuyển từ hồn nhiên này đến sự hồn nhiên khác.
Miếng đất trong đó tâm thiền có thể nảy mầm là miếng đất của
cuộc sống thường nhật với những tranh giành, đau đớn và niềm vui qua nhanh. Thiền
phải bắt đầu từ đó, đem lại sự bình ổn, và từ đó vận hành không ngừng. Nhưng nếu
bạn chỉ quan tâm đến tạo sự bình ổn thì chính sự bình ổn sẽ đem lại giới hạn của
chính nó, và giam giữ tâm. Trong toàn thể sự vận hành này, bạn phải bằng cách
nào đó bắt đầu từ bên kia, từ bỉ ngạn, và đừng bao giờ bận tâm về bờ bên này,
hay làm thế nào để qua sông. Bạn phải lao mình vào giòng nước mà không hề biết
bơi. Cái đẹp của thiền ở chỗ bạn không bao giờ biết mình ở đâu, đang đi đâu, và
kết cuộc là gì.
Meditation is one of the most extraordinary
things, and if you do not know what it is you are like the blind man in a world
of bright color, shadows and moving light. It is not an intellectual affair,
but when the heart enters into the mind, the mind has quite a different
quality; it is really, then, limitless, not only in its capacity to think, to
act efficiently, but also in its sense of living in a vast space where you are
part of everything.
Meditation is the movement of love. It isn’t the
love of the one or of the many. It is like water that anyone can drink out of
any jar, whether golden or earthenware; it is inexhaustible. And a peculiar
thing takes place, which no drug or self-hypnosis can bring about; it is as
though the mind enters into itself, beginning at the surface and penetrating
ever more deeply, until depth and height have lost their meaning and every form
of measurement ceases. In this state there is complete peace - not contentment
which has come about through gratification - but a peace that has order, beauty
and intensity. It can all be destroyed, as you can destroy a flower, and yet
because of its very vulnerability it is indestructible. This meditation cannot
be learned from another. You must begin without knowing anything about it, and
move from innocence to innocence.
The soil in which the meditative mind can begin
is the soil of everyday life, the strife, the pain and the fleeting joy. It
must begin there, and bring order, and from there move endlessly. But if you
are concerned only with making order, then that very order will bring about its
own limitation, and the mind will be its prisoner. In all this movement you
must somehow begin from the other end, from the other shore, and not always be
concerned with this shore or how to cross the river. You must take a plunge
into the water, not knowing how to swim. And the beauty of meditation is that
you never know where you are, where you are going, what the end is.
**********
9.
Thiền không phải một cái gì khác với cuộc sống hàng ngày; đừng
vào góc phòng tọa thiền năm mười phút, rồi trở ra làm đồ tể - cả ẩn dụ lẫn thực
tế.
Meditation is not something different from daily
life; do not go off into the corner of a room and meditate for ten minutes,
then come out of it and be a butcher - both metaphorically and actually.
**********
10.
Nếu khởi sự hành thiền thì không phải thiền. Nếu khởi sự làm
tốt thì cái tốt chẳng bao giờ nở hoa. Nếu rèn luyện đức khiêm cung thì khiêm
cung không còn nữa. Thiền là ngọn gió mát thổi vào khi bạn để cửa mở, nhưng nếu
bạn cố tình để cửa mở và tìm cách mời mọc thì gió thiền sẽ chẳng bao giờ xuất
hiện.
If you set out to meditate, it will not be
meditation. If you set out to be good, goodness will never flower. If you
cultivate humility, it ceases to be. Meditation is the breeze that comes in
when you leave the window open; but if you deliberately keep it open,
deliberately invite it to come, it will never appear.
**********
11.
Thiền không phải là phương tiện để đạt đến cứu cánh.
Thiền vừa là phương tiện lẫn cứu cánh.
Meditation is not a means to an end.
It is both the means and the end.
**********
12.
Thiền là một cái gì đó thật lạ thường. Nếu có bất cứ gò ép
hay cố gắng buộc ý nghĩ phải tuân thủ, bắt chước, thì lúc đó thiền là cả một
gánh phiền trược. Sự im lặng được mong cầu thì sự im lặng sẽ ngưng tỏa sáng. Nếu
thiền là sự đuổi theo linh ảnh và kinh nghiệm thì chỉ đưa đến ảo giác và tự kỷ
ám thị. Chỉ trong sự mãn khai của ý nghĩ và như vậy chấm dứt ý nghĩ thì thiền mới
có một ý nghĩa quan trọng. Ý nghĩ chỉ có thể mãn khai trong tự do chứ không
theo những khuôn mẫu không ngừng mở rộng của kiến thức. Kiến thức có thể mang lại
những kinh nghiệm mới hơn của xúc cảm lạ hơn, nhưng một cái tâm tìm cầu đủ mọi
loại kinh nghiệm thì còn ấu trĩ. Trưởng thành là thoát ra khỏi mọi kinh nghiệm;
không còn chịu bất cứ ảnh hưởng nào để hiện hữu hay không hiện hữu.
Trưởng thành trong thiền là giải thoát tâm khỏi kiến thức, vì
kiến thức hình thành và kiểm soát mọi kinh nghiệm. Một cái tâm là ánh sáng của
chính nó thì không cần đến kinh nghiệm. Khao khát kinh nghiệm lớn hơn và rộng
hơn là còn ấu trĩ. Thiền là ngao du trong thế giới của kiến thức rồi thoát ra
khỏi thế giới ấy để vào cái bất khả tri.
What an extraordinary thing meditation is. If
there is any kind of compulsion, effort to make thought conform, imitate, then
it becomes a wearisome burden. The silence which is desired ceases to be
illuminating. If it is the pursuit of visions and experiences, then it leads to
illusions and self-hypnosis. Only in the flowering of thought and so ending
thought does meditation have significance. Thought can only flower in freedom,
not in ever-widening patterns of knowledge. Knowledge may give newer
experiences of greater sensation but a mind that is seeking experiences of any
kind is immature. Maturity is the freedom from all experience; it is no longer
under any influence to be or not to be.
Maturity in meditation is the freeing of the mind
from knowledge, for knowledge shapes and controls all experience. A mind which
is a light to itself needs no experience. Immaturity is the craving for greater
and wider experience. Meditation is the wandering through the world of
knowledge and being free of it to enter into the unknown.
**********
13.
Một người phải tự khám phá cho chính mình mà không phải qua bất
cứ ai. Chúng ta có đủ thứ uy quyền, nào là của sư phụ, của đấng cứu thế, và của
tôn sư. Nếu thực sự muốn biết thiền là gì thì bạn phải dẹp bỏ tất cả mọi uy quyền.
One has to find out for oneself, not through
anybody. We have had the authority of teachers, saviors and masters. If you
really want to find out what meditation is, you have to set aside all authority
completely.
**********
14.
Bạn có thể mua hạnh phúc và lạc thú bằng một giá nào đó ở chợ,
nhưng bạn không thể mua được sự an lạc, dù là cho chính mình hay cho người
khác. Hạnh phúc và lạc thú tùy thuộc vào thời gian. Chỉ khi nào hoàn toàn tự do
thì mới có an lạc. Bạn có thể tìm thấy lạc thú cũng như hạnh phúc bằng nhiều
cách, nhưng chúng đến và đi. An lạc – cái cảm giác vui sướng lạ thường đó –
không vì một nguyên do mà có. Bạn không thể tìm kiếm an lạc. Khi an lạc đến thì
tùy vào phẩm chất của tâm mà nó lưu lại – vô thời, vô nguyên nhân, một thứ
không thể đo lường bằng thời gian. Thiền không phải là sự theo đuổi lạc thú hay
tìm cầu hạnh phúc. Trái lại, thiền là trạng thái của tâm trong đó không có
khái niệm hay công thức, và do đó hoàn
toàn tự do. An lạc chỉ đến với một cái tâm như thế, không tìm cầu và cũng không
mời gọi. Một khi nó hiện hữu, dù cho bạn sống trong thế gian này với tất cả sự
huyên náo, lạc thú và tàn bạo thì chúng vẫn không thể đụng đến được tâm. Một
khi nó hiện hữu, xung đột chấm dứt. Nhưng chấm dứt xung đột không nhất thiết là
hoàn toàn tự do. Thiền là sự vận hành của tâm trong sự tự do đó. Trong sự bùng
nổ này của an lạc, mắt trở nên vô tư và lúc đó tình yêu là phước báu.
Happiness and pleasure you can buy in any market
at a price, but bliss you cannot buy - either for yourself or for another.
Happiness and pleasure are time-binding. Only in total freedom does bliss
exist. Pleasure, like happiness, you can seek and find in many ways, but they
come and go. Bliss - that strange sense of joy - has no motive. You cannot
possibly seek it. Once it is there, depending on the quality of your mind, it
remains - timeless, causeless, a thing that is not measurable by time.
Meditation is not the pursuit of pleasure or the search for happiness.
Meditation, on the contrary, is a state of mind in which there is not concept
or formula, and therefore total freedom. It is only to such a mind that this
bliss comes - unsought and uninvited. Once it is there, though you may live in
the world with all its noise, pleasure and brutality, they will not touch that
mind. Once it is there, conflict has ceased. But the ending of conflict is not
necessarily total freedom. Meditation is the movement of the mind in this
freedom. In this explosion of bliss the eyes are made innocent, and love is then
benediction.
**********
15.
Không biết bạn có nhận thấy khi chú ý một cách tuyệt đối thì
có sự im lặng hoàn toàn. Trong sự chú ý đó không có biên giới, và cũng không có
tâm điểm, như cái “tôi”, người biết hay người chú ý. Sự chú ý đó, sự im lặng đó
là một trạng thái của thiền.
I do not know if you have ever noticed that when
you give total attention there is complete silence. And in that attention there
is no frontier, there is no center, as the “me” who is aware or attentive. That
attention, that silence, is a state of meditation.
**********
16.
Hình như không bao giờ chúng ta lắng nghe tiếng cho sủa của một
con chó, tiếng khóc của một đức trẻ, hay tiếng cười của một người đi qua. Chúng
ta tự tách biệt mình với mọi vật, và từ sự cô lập đó chúng ta nhìn và nghe thế
giới bên ngoài. Chính sự tách biệt này mang tính tiêu diệt, vì trong đó đầy
xung đột và hỗn loạn. Nếu lắng nghe tiếng chuông với sự im lặng tuyệt đối, bạn
có cưỡi lên nó – hay, đúng hơn tiếng chuông sẽ chuyên chở bạn băng qua thung lung
và vượt đồi. Bạn chỉ cảm thấy cái đẹp khi bạn không tách biệt với tiếng chuông.
Thiền là chấm dứt sự tách biệt, nhưng không bằng hành vi của ý chí hay mong cầu.
Thiền không phải là cái gì đó tách biệt với cuộc sống; thiền
là tinh hoa của cuộc sống, là tinh túy của đời sống hàng ngày. Lắng nghe tiếng
chuông, lắng nghe tiếng cười của người nông dân khi anh ta cùng vợ đi qua, lắng
nghe tiếng chuông xe đạp của cô bé chạy ngang: đó là toàn thể cuộc sống, chứ
không phải một phần của nó mà thiền khai mở.
We hardly ever listen to the sound of a dog’s
bark or to the cry of a child or the laughter of a man as he passes by. We
separate ourselves from everything, and then from this isolation look and
listen to all things. It is this separation that is so destructive, for in that
lies all conflict and confusion. If you listened to the sound of bells with
complete silence you would be riding on it - or, rather, the sound would carry
you across the valley and over the hill. The beauty of it is felt only when you
and the sound are not separate, when you are part of it. Meditation is the
ending of the separation, but not by any action of will or desire.
Meditation is not a separate thing from life; it
is the very essence of life, the very essence of daily living. To listen to the
bells, to hear the laughter of a peasant as he walks by with this wife, to
listen to the sound of the bell on the bicycle of a little girl as she passes
by: it is the whole of life, and not just a fragment of it, that meditation
opens.
**********
17.
Thiền là thấy cái “đang là” và siêu vượt nó.
Meditation is the seeing of “what is” and going
beyond it.
**********
18.
Nhận thức vô ngôn – có nghĩa là nhận thức không có ý nghĩ –
là một trong những hiện tượng lạ lùng nhất. Lúc đó nhận thức bén nhạy hơn rất
nhiều, không chỉ riêng với bộ óc mà còn với tất cả giác quan. Nhận thức như thế
không phải là nhận thức manh mún, rời rạc của tri thức mà cũng không phải vấn đề
cảm xúc. Nó có thể gọi là nhận thức toàn diện, và là một phần của thiền. Nhận
thức mà không có người nhận thức trong thiền là dung thông với độ cao và chiều
sâu của vô biên. Nhận thức này hoàn toàn khác với sự thấy một vật mà không có
người quan sát, vì trong nhận thức của thiền không có vật, do đó không có kinh
nghiệm. Thiền có thể xảy ra khi người ta vẫn mở mắt và ở giữa muôn vật, nhưng vào
lúc đó chúng chẳng có một ý nghĩa quan trọng nào. Thiền giả vẫn thấy chúng
nhưng không có tiến trình nhận biết qua hồi tưởng, có nghĩa là không có hành vi
kinh nghiệm.
Thiền như thế có ý nghĩa gì? Nó chẳng có một ý nghĩa gì vì
không có sự hưởng dụng. Trong thiền có động thái của cực lạc, nhưng không nên
nhầm lẫn với lạc thú. Chính niềm cực lạc này đem lại cho mắt, bộ óc và trái tim
cái phẩm chất hồn nhiên. Nếu không thấy được cuộc sống là một cái gì đó là hoàn
toàn khác thì cuộc đời chỉ là sự lập lại của những thói quen, buồn tẻ và vô
nghĩa. Như vậy thiền là vô cùng quan trọng. Thiền mở cánh cửa vào cái bất khả
tính toán, cái bất khả đo lường.
Perception without the word, that is without
thought, is one of the strangest phenomena. Then the perception is much more
acute, not only with the brain, but with all the senses. Such perception is not
the fragmentary perception of the intellect nor the affair of the emotions. It
can be called a total perception, and it is part of meditation. Perception
without the perceiver in meditation is to commune with the height and depth of
the immense. This perception is entirely different from seeing an object
without an observer, because in the perception of meditation there is no object
and therefore no experience. Meditation can take place when the eyes are open
and one is surrounded by objects of every kind, but then these objects have no
importance at all. One sees them but there is no process of recognition, which
means there is no experiencing.
What meaning has such meditation? There is no
meaning; there is no utility. But in that meditation there is a movement of
great ecstasy, which is not to be confounded with pleasure. It is the ecstasy,
which gives to the eyes, to the brain, and to the heart the quality of
innocence. Without seeing life as something totally new, it is a routine,
boredom, and a meaningless affair. So meditation is of the greatest importance.
It opens the door to the incalculable, the measureless.
**********
19.
Thiền không bao giờ xảy ra trong thời gian; thời gian không
thể đem lại sự đột biến. Thời gian có thể đưa đến thay đổi, để rồi sau đó chính
sự thay đổi cần phải thay đổi nữa, giống như mọi cuộc cải tổ. Thiền phát sinh từ
thời gian thì luôn luôn ràng buộc, trong đó không hề có tự do và nếu không có tự
do thì luôn luôn có lựa chọn và xung đột.
Meditation is never in time; time cannot bring
about mutation. Time can bring about change, which then needs to be changed
again, like all reforms. Meditation that springs out of time is always binding;
there is no freedom in it and without freedom there is always choice and
conflict.
**********
20.
Chúng ta phải thay đổi cơ cấu xã hội của chúng ta, sự bất
công, thứ đạo đức đáng ghê tởm của nó; những phân chia mà nó đã gây ra giữa người
và người, chiến tranh, sự thiếu vắng tình cảm và tình yêu là những gì đang tàn
phá thế gian này. Nếu việc hành thiền của bạn chỉ là chuyện riêng tư, một niềm
vui thích cá nhân thì không phải là thiền. Thiền bao hàm một sự thay đổi tận
căn nguyên tâm thức và con tim. Điều này chỉ có thể xảy ra khi có sự cảm nhận lạ
thường về sự im lặng nội tâm, và chỉ sự im lặng đó đem đến đạo tâm. Đạo tâm biết
được cái gì là thiêng liêng.
We have to alter the structure of our society,
its injustice, its appalling morality, the divisions it has created between man
and man, the wars, the utter lack of affection and love that is destroying the
world. If your meditation is only a personal matter, a thing which you
personally enjoy, then it is not meditation. Meditation implies a complete
radical change of the mind and the heart. This is only possible when there is
this extraordinary sense of inward silence, and that alone brings about the
religious mind. That mind knows what is sacred.
**********
21.
Chúng ta cùng tìm hiểu liệu có thể nào bạn và tôi, ngay tức
thời, có thể thay đổi trọn vẹn và nhập vào một chiều kích hoàn toàn khác – và điều
này liên quan đến thiền. Thiền là một cái gì đó đòi hỏi rất nhiều trí tuệ, tính
nhạy bén, sự dung chứa của tình yêu và cái đẹp, chứ không phải hành theo một
pháp môn được một đạo sư nào đó đặt ra.
We are inquiring together, as to whether you and
I, on the instant, can completely change and enter into a totally different
dimension - and that involves meditation. Meditation is something that demands
a great deal of intelligence, a sensitivity and the capacity of love and beauty
- not just the following of a system invented by some guru.
**********
22.
Thiền là vô tư với thời gian.
To meditate is to be innocent of time.
**********
23.
Thiền không phải là trốn tránh thế gian, thiền không phải lá
một sinh hoạt cô lập và khép kín với cái tôi, mà đúng ra thiền là hiểu rõ thế
gian cùng những lề thói của nó. Ngoài chuyện cơm ăn, áo mặc, chỗ ở, thú vui và
muôn vàn đau khổ, thế gian này chẳng có bao nhiêu để cống hiến.
Thiền là ngao du khỏi thế gian. Bạn phải là người ngoại cuộc
hoàn toàn thì lúc đó thế gian này mới có một ý nghĩa, và vẻ đẹp của các tầng trời
và trái đất này mới là vĩnh cửu. Lúc đó tình yêu không phải là lạc thú. Mọi hành
động khởi sinh từ tình yêu này đều không phải là những kết quả của những căng
thẳng, mâu thuẫn, sự tìm kiếm thỏa mãn cái ta, hay thói ngạo mạn của quyền lực.
Meditation is not an escape from the world; it is
not an isolating, self-enclosing activity, but rather the comprehension of the
world and its ways. The world has little to offer apart from food, clothes and
shelter, and pleasure with its great sorrows.
Meditation is wandering away from this world. One
has to be a total outsider, then the world has a meaning, and the beauty of the
heavens and the earth is constant. Then love is not pleasure. From this, all
action begins that is not the outcome of tension, contradiction, the search for
self-fulfillment or the conceit of power.
**********
24.
Nếu bạn chủ định chọn một thái độ, một tư thế để thiền thì
thiền trở thành một trò giải trí, một món đồ chơi của tâm. Nếu bạn nhất quyết
thoát ly sự hỗn loạn và khốn khổ của cuộc đời thì thiền trở thành một kinh nghiệm
của trí tưởng tượng, và đó không phải là thiền. Cái tâm hữu thức hoặc cái tâm
vô thức không được dự phần trong thiền, thậm chí hai cái tâm này cũng không được
biết đến sự trải rộng và cái đẹp của thiền: nếu chúng biết được thì tốt hơn bạn
nên đi mua một cuốn tiểu thuyết lãng mạn về xem.
Trong sự chú ý tuyệt đối của thiền không hề có cái biết,
không hề có sự nhận biết qua hồi tưởng, cũng không hề giống với một cái gì đó
đã từng xảy ra. Thời gian và ý nghĩ hoàn toàn chấm dứt, vì chúng là cái tâm điểm
tự giới hạn tầm nhìn của chính nó.
Ngay khi ánh sáng ló dạng thì ý nghĩ tan biến, và cố gắng hữu
thức để kinh nghiệm và ghi nhớ nó là ngôn từ đã qua. Mà ngôn từ thì không bao
giờ là cái hiện thực. Vào lúc đó – không thuộc về thời gian – cái tối hậu là
cái tức thời, nhưng cái tối hậu đó không có biểu tượng; nó không thuộc về con
người, mà cũng không thuộc về thần thánh.
If you deliberately take an attitude, a posture,
in order to meditate, then it becomes a plaything, a toy of the mind. If you
determine to extricate yourself from the confusion and the misery of life, then
it becomes an experience of imagination - and this is not meditation. The
conscious mind or the unconscious mind must have no part in it; they must not
even be aware of the extent and beauty of meditation - if they are, then you
might just as well go and buy a romantic novel.
In the total attention of meditation there is no
knowing, no recognition, nor the remembrance of some-thing that has happened.
Time and thought have entirely come to an end, for they are the center, which
limits its own vision.
At the moment of light, thought withers away, and
the conscious effort to experience and the remembrance of it is the word that
has been. And the word is never the actual. At that moment - which is not of
time - the ultimate is the immediate, but that ultimate has no symbol, is of no
person, of no god.
**********
25.
Thiền là tìm xem liệu có một phàm trù nào chưa hề bị nhiễm ô
bởi những gì đã biết.
Meditation is to find out if there is a field,
which is not already contaminated by the known.
**********
26.
Thiền là sự nở hoa của hiểu. Hiểu không ở trong giới hạn của
thời gian; thời gian chẳng bao giờ đưa đến hiểu. Hiểu không phải là một tiến
trình tiêm tiến được gom góp từng chút, một cách cẩn thận và kiên nhẫn.
Hiểu hoặc là bây giờ hoặc không bao giờ; nó là tia chớp phá
hoại, mà không phải chuyện thuần hóa; chính sự đập phá tan tành này mà người ta
sợ hãi và tránh né nó, một cách hữu thức hay vô thức. Hiểu có thể thay đổi cuộc
sống, cách suy nghĩ và hành động của một người; điều đó có thể thích thú hay
không, nhưng hiểu là một mối nguy hiểm cho mọi quan hệ. Nếu không hiểu, đau khổ
sẽ còn tiếp diễn. Đau khổ chỉ có thể chấm dứt qua sự biết rõ chính mình, sự biết
rõ mọi ý nghĩ và cảm thọ, từng hành hoạt của ý thức và của những gì bị che lấp.
Thiền là hiểu rõ ý thức, cả phần che khuất cũng như phần hiển lộ, và cả sự vận
hành bên ngoài mọi ý nghĩ và cảm thọ.
Meditation is the flowering of understanding.
Understanding is not within the borders of time; time never brings
understanding. Understanding is not a gradual process to be gathered little by
little, with care and patience.
Understanding is now or never; it is a
destructive flash, not a tame affair; it is this shattering that one is afraid
of and so one avoids it, knowingly or unknowingly. Understanding may alter the
course of one’s life, the way of thought and action; it may be pleasant or not,
but understanding is a danger to all relationship. Without understanding,
sorrow will continue. Sorrow ends only through self-knowing, the awareness of
every thought and feeling, every movement of the conscious and of that which is
hidden. Meditation is the understanding of consciousness, the hidden and the
open, and of the movement that lies beyond all thought and feeling.
**********
27.
Chưa bao giờ trời đẹp như buổi sáng hôm đó. Mặt trời vừa ló dạng
và ở giữa cây khuynh diệp và cây thông. Ánh dương loang loáng trên mặt nước màu
hoàng kim chói lọi – thứ ánh sáng chỉ có ở những vùng giữa núi và biển. Buổi
bình minh trong vắt, lặng gió, tràn ngập thứ ánh sáng lạ lùng đó khiến một người
không những thấy rõ bằng mắt mà còn bằng trái tim. Và khi bạn thấy nó, trời thật
gần với đất, và bạn biến mất trong cái đẹp tuyệt vời. Bạn biết đấy, đừng bao giờ
thiền ở nơi công cộng, hay với một người khác, hoặc với một nhóm người, mà nên
thiền trong cô tịch, trong sự yên lặng của ban đêm hay lúc sáng sớm tĩnh mịch.
Khi bạn thiền trong cô tịch thì phải cô tịch. Bạn phải tuyệt đối một mình,
không theo một pháp môn, một phương cách, tụng niệm một số chữ, theo đuổi một
niệm tưởng, hoặc hình thành một ý nghĩ theo sự ưa thích của bạn.
Cô tịch xuất hiện khi tâm không còn ý nghĩ. Bao giờ còn ảnh
hưởng của sự ưa thích hay của những gì mà tâm theo đuổi, dù thuộc về tương lai
hay quá khứ thì không có cô tịch. Cô tịch chỉ đến trong cái vô biên của hiện tại.
Và rồi trong sự bí mật của im lặng, trong đó mọi hình thức truyền đạt đếu chấm
dứt, trong đó không có người quan sát với những lo âu, ham muốn ngu ngốc và những
vấn đề của hắn; chỉ khi đó, trong sự cô tịch đó, thiền trở thành một cái gì
không thể diễn tả bằng ngôn từ. Lúc đó thiền là sự vận hành vĩnh cửu.
Tôi không biết có bao giờ bạn thiền, có bao giờ bạn chỉ có một
mình, một mình bạn, lìa xa tất cả, lìa xa mọi người, lìa xa mọi ý nghĩ và mọi
theo đuổi, có bao giờ bạn hoàn toàn một mình, không phải cô lập, không phải thu
mình vào một giấc mơ hay cảnh tượng hoang đường, nhưng biền biệt lìa xa, như thể
trong bạn không còn gì có thể nhận biết, không cón gì có thể đạt đến bằng ý
nghĩ hay cảm xúc; lìa xa đến nỗi trong sự hoàn toàn cô tịch này im lặng trở
thành đóa hoa duy nhất, ánh sáng duy nhất và tính cách phi thời không thể đo lường
bằng ý nghĩ. Chỉ trong thiền như thế tình yêu mới hiện hữu. Đừng bận tâm diễn tả
nó vì nó tự diễn tả. Đừng sử dụng nó. Đừng tìm cách biến nó thành hành động thì
trong hành động đó không có hối tiếc, không có mâu thuẫn và không có nỗi khốn
khổ và trần lao của kiếp người.
Vậy hãy thiền một mình. Hãy đi lạc. Và đừng tìm cách nhớ mình
đã ở đâu. Nếu tìm cách nhớ lại thì thiền là một cái gì đã chết. Nếu cố bám víu
vào ký ức về nó thì bạn sẽ không còn một mình. Vậy hãy thiền trong sự cô tịch
vô cùng đó, trong cái tuyệt mỹ của tình yêu đó, trong sự trong trắng đó, và
trong cái mới – lúc đó là hạnh phúc bất diệt.
Bầu trời xanh thẫm, màu xanh thẫm xuất hiện sau cơn mưa, những
cơn mưa cuối cùng đã đến sau những tháng hạn. Sau cơn mưa, bầu trời sạch trong,
núi đồi hớn hở và đất thật tĩnh lặng. Mỗi chiếc lá đều nhận hưởng ánh sáng mặt
trời, và cảm xúc của đất rất cận kề với bạn. Vậy hãy thiền ngay tận nơi thầm
kín bí mật của trái tim và tâm thức, nơi bạn chưa đến bao giờ.
It was one of those lovely mornings that have
never been before. The sun was just coming up and you saw it between the
eucalyptus and the pine. It was over the waters, golden, burnished - such light
that exists only between the mountains and the sea. It was such a clear
morning, breathless, full of that strange light that one sees not only with
one’s eyes but with one’s heart. And when you see it the heavens are very close
to earth, and you are lost in the beauty. You know, you should never meditate
in public, or with another, or in a group; you should meditate only in
solitude, in the quiet of the night or in the still, early morning. When you
meditate in solitude, it must be solitude. You must be completely alone, not
following a system, a method, repeating words, pursuing a thought, or shaping a
thought according to your desire.
This solitude comes when the mind is freed from
thought. When there are influences of desire or of the things that the mind is
pursuing, either in the future or in the past, there is no solitude. Only in
the immensity of the present this aloneness comes. And then in quiet secrecy in
which all communication has come to an end, in which there is no observer with
his anxieties, with his stupid appetites and problems - only then, in that
quiet aloneness, meditation becomes something that cannot be put into words.
Then meditation is an eternal movement.
I don’t know if you have ever meditated, if you
have ever been alone, by yourself, far away from everything, from every person,
from every thought and pursuit, if you have ever been completely alone, not
isolated, not withdrawn into some fanciful dream or vision, but far away, so
that in yourself there is nothing recognizable, nothing that you touch by
thought or feeling, so far away that in this full solitude the very silence
becomes the only flower, the only light, and the timeless quality that is not measurable
by thought. Only in such meditation love has its being. Don’t bother to express
it; it will express itself. Don’t use it. Don’t try to put it into action; it
will act, and when it acts, in that action will be no regret, no contradiction,
none of the misery and travail of man.
So meditate alone. Get lost. And don’t try to
remember where you have been. If you try to remember it, then it will be
something that is dead. And if you hold on to the memory of it, then you will
never be alone again. So meditate in that endless solitude, in the beauty of
that love, in that innocence, in the new - then there is the bliss that is
imperishable.
The sky is very blue, the blue that comes after
the rain, and these rains have come after many months of drought. After the
rain the skies are washed clean and the hills are rejoicing, and the earth is
still. And every leaf has the light of the sun on it, and the feeling of the
earth is very close to you. So meditate in the very secret recesses of your
heart and mind, where you have never been before.
**********
28.
Thiền không phải là phương tiện để đạt cứu cánh; không có cứu
cánh, không có sự đến; thiền là sự vận hành trong thời gian và ngoài thời gian.
Mọi pháp môn, mọi phương cách đều trói buộc ý nghĩ vào thời gian, nhưng sự biết
rõ – mà không chọn lựa – từng ý nghĩ, từng cảm thọ, hiểu rõ nguyên do, cơ cấu của
chúng, và cứ để chúng nở hoa là sự khởi đầu của thiền. Trong khi ý nghĩ và cảm
thọ rộ lên và chấm dứt thì thiền là sự vận hành siêu vượt thời gian. Trong sự vận
hành này là cực lạc; trong sự hoàn toàn rỗng rang là tình yêu, và cùng với tình
yêu là sự hủy diệt và sáng tạo.
Meditation is not a means to an end; there is no
end, no arrival; it is a movement in time and out of time. Every system,
method, binds thought to time, but choiceless awareness of every thought and
feeling, understanding of their motives, their mechanism, allowing them to
blossom, is the beginning of meditation. When thought and feeling flourish and
die, meditation is the movement beyond time. In this movement there is ecstasy;
in complete emptiness there is love, and with love there is destruction and
creation.
**********
29.
Thiền là ánh sáng nội tâm soi sáng con đường cho hành động; nếu
không có ánh sáng đó thì không có tình yêu.
Meditation is that light in the mind which lights
the way for action; and without that light there is no love. .
**********
30.
Chẳng bao giờ thiền là cầu nguyện. cầu nguyện, van xin phát
sinh từ lòng tự thương xót. Bạn cầu nguyện khi gặp cảnh cơ cầu, đau khổ; nhưng
khi có hạnh phúc, an lạc thì không có sự van xin. Lòng tự xót thương này, được
ghi khắc sâu đậm trong con người, là nguồn gốc của sự phân chia. Cái tách biệt,
hay nghĩ chính nó là tách biệt – luôn luôn tìm cách đồng hóa nó với một cái gì
đó không tách biệt – chỉ đem lại thêm phân chia và đau đớn. Từ sự rối ren này,
con người kêu trời, réo chồng, hay thần thánh của tâm. Tiếng kêu này có thể tìm
được sự đáp ứng, nhưng sự đáp ứng chỉ là tiếng vọng của lòng tự thương xót
trong sự tách biệt của nó.
Lập đi lập lại một số chữ, hay cầu nguyện chỉ là tự kỷ ám thị,
tự khép kín và mang tính phá hoại. Sự cô lập của ý nghĩ luôn luôn ở trong phạm
vi của những gì đã biết, và câu hỏi cho sự cầu nguyện chỉ là sự đáp ứng của những
gì đã biết.
Thiền lìa xa tất cả những thứ như thế. Trong cảnh giới này ý
nghĩ không thể xâm nhập; không có sự phân biệt và do đó không có đặc điểm để nhận
dạng. Thiền là bỏ ngỏ, bí mật không có chỗ dung thân. Mọi thứ đều phơi bày,
sáng tỏ; lúc đó là cái đẹp của tình yêu
Meditation is never prayer. Prayer, supplication,
is born of self-pity. You pray when you are in difficulty, when there is
sorrow; but when there is happiness, joy, there is no supplication. This
self-pity, so deeply embedded in man, is the root of separation. That which is
separate, or thinks itself separate, ever seeking identification with something
that is not separate, brings only more division and pain. Out of this confusion
one cries to heaven, or to one’s husband, or to some deity of the mind. This
cry may find an answer, but the answer is the echo of self-pity, in its
separation.
The repetition of words, of prayers, is
self-hypnotic, self-enclosing and destructive. The isolation of thought is
always within the field of the known, and the answer to prayer is the response
of the known.
Meditation is far from this. In this field,
thought cannot enter; there is no separation, and so no identity. Meditation is
in the open; secrecy has no place in it. Everything is exposed, clear; then the
beauty of love is.
**********
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét